KHI TRỜI TRỞ LẠNH - thơ Phan Nam (Quảng Nam)
KHI TRỜI TRỞ LẠNH
Đêm trở lạnh vẳng điệu hò xa xăm
Người lữ khách đếm giọt sương hoang hoải
Câu đêm dài ngập thanh âm ngọt ngào
Khúc nhạc đồng quê đứt đoạn bao đời
Miền trung du hắt từng cơn gió thổi
Bức tranh nét nhạt nét đậm hiện lên nền trời
Ẩn tình hư ảo trao lời đi hoang
Đưa đẩy sông quê ngược dòng về xuôi
Nghĩ về ngọn lửa thung xa
Muôn đời bám với đất mẹ mưu sinh
Đi tìm dáng đứng thiệt tình
Lưng khom hoài vọng bớt chênh đường đời
Có những sinh linh bé nhỏ trong hang tối
Phác họa miền đợi bồng bồng bế tim ai
Bến tình mơ màng trao chiếc khăn rơi
Đắm đuối chuyện tình, giàn giụa nghĩ suy…
Đêm Tiên Phước, 16.2.2016
PHAN NAM
Tác giả giữ bản quyền, không sao chép khi chưa được sự đồng ý